Bản chữ Hán:
雙 堂 敘 略
按 我 先 考 官 員父 醇 謹 公 諱 闊 今 以 國諱 追 改 為 闥 饒 男 敏 直 公 次子 也 為 人 謹 厚 不 事 矜 飭 有 叔 千 户 公 者 字 梅 才 黎 朝 從 軍 有 功得 剩 給 知 事 敕 文 數 道以 一 賜 公 舊 黎 凡 從 軍 有功 者 多 給 知 事 敕 文 數道 留 空 其 名 聽 與 所 愛 者 填 之 公 曰 名 分 當 自致 我 有 可 以 享 受 者 不于 其 身 必 于 其 子 孫 願無 假 借 為 遂 辭 焉 有 祖 伯 家 失 火其 曾 孫 盗 灾 餘 粟 愬 諸社 還 之 曾孫 償還 辰 延燒 公 屋 好 事 者 或 勸 公謀 責 償 公 曰 池 魚 之 及命 也 誣 人 以 為 利 非 義也 我 不 忍 為 弗 聽 是 辰 總 里 等 憑 驗責 賠 伊 曾 孫 一 皆 聽 命公 以 祖 伯 家 不 謹 致 灾伊 曾 孫 因 貧 故 取 且 所取 者 又 灾 餘 粟 的 非 故燒 謀 財 致 延 及 己故 不 忍 續 告 而 責 以 必 償又 重 之 罪 當 從 軍 勦 匪 搗其 巢 軍 中 皆 爭 取 財 物公 獨 拾 書 數 卷 曰 我 恨 少失 學 今 得 書 授 之 子 我之 願 也 其 持 己 之 端 宅心 之 厚 崇 學 之 篤 類如 此 我 事 筆 硯 辰 甫二 年 而 我 先 考 已 即 世矣 我 先 妣 官員 母 范 氏諱 祿 本 村 百 歲 壽 翁 范府 君 字 迳 性 長 女 也 逮 事 我曾 祖 簽 總 知 公 者 二载 待 子 姓 極 和 愛供 饋 奠 極誠 潔 相 我 先 考 三 十 餘年 所 生 男 四 女 三 男長 體 次 元 次 揚 次 緡 女長 康 次 剛 次 隹 不 幸 我先 考 蚤 世 食 貧 居 儉 鞠養 眾 子 以 及 長 成 各 授之 業 我 少 稟 稍 弱 命 之學 求 賢 友 崇 嚴 師 雖 資斧 不 克 而 雞 黍 之 奉 未 嘗不 给 也 束 脩 之 行 未 嘗 不 厚 也最 我 于 學 克 有 樹 立 我 逮 升 斗 者 僅四 年 而 我 先 妣 又 即 世矣 嗣 蒙 簡 注 授 印官 纔 三 四 週 以 眼 告 節奉 恩 典 凡 既 印 官 以 上父 母 皆 得 封 贈 我 以 先回 不 得 預 列 嗚 呼 千 鍾之 之 奉 悲 不 洎 于 九 泉 一 秩 之 封 望還 孤 于 三 徑 屆 今 七 十嗚 呼 老 矣 哀 哀 父 母 悠悠 我 思 適 兹 弧 旦 劬 勞之 日 明 發 不 寐 有 懷 二人 爰 述 舊 德 一 二 書 用識 哉 世 世 萬 子 孫 尚 克 念之
嗣 德 二 十 六 年正 月 吉 日
次 男 永隆 按 察 使 揚 拜 敘
Bản dịch:
SONG ĐƯỜNG TỰ LƯỢC
(CỤ ÁN SÁT ĐOÀN DANH DƯƠNG VIẾT VỀ CHA MẸ)
Tiên khảo ta là Quan viên phụ Thuần cẩn công húy là Khoát (nay vì kiêng tên nhà vua nên truy cải là Thát),là con trai thứ hai của Cụ Nhiêu nam Mẫn trực công, tính người cẩn hậu, không ưa khoe khoang hình thức.
-Có người chú là Thiên hộ công (tự là Mai Tài),dưới triều Lê tòng quân có công được cấp thêm mấy đạo sắc phong tri sự, ban cho Cụ một đạo (Thời cựu Lê, phàm người tòng quân có công đều được cấp nhiều sắc phong tri sự để khống, người đó cho ai thì điền tên vào). Cụ nói : “Danh phận để tự nó đến, ta có điều gì đáng được hưởng thụ, nếu không vào tay ta thì tất sẽ vào tay con cháu, chứ không muốn mượn danh người khác “, nên đã từ chối.
-Có nhà ông Bác bị cháy, chắt của ông ấy lấy trộm thóc cháy thừa, họ tố với xã bắt trả lại (đứa chắt đã trả đền). Nhà Cụ cũng bị cháy lây, những người hiếu sự có kẻ khuyên Cụ tìm cách bắt đền.Cụ nói :”Tai họa là do số mệnh, vu cho người để kiếm lợi là phi nghĩa, ta không nỡ làm như thế.”, Cụ không nghe (Lúc ấy đám tổng lý dựa vào chứng cứ bắt đền đứa chắt kia, tất cả đều đã nghe theo. Cụ cho rằng nhà ông Bác vì bất cẩn nên để xảy ra hỏa tai,đứa chắt vì nghèo nên đã lấy trộm, hơn nữa chỗ nó lấy là thóc cháy thừa chứ không phải cố đốt nhà để kiếm của mà cháy lây đến nhà mình nên không nỡ tiếp tục kiện đ̣ể bắt đền lại nặng thêm tội).
-Khi tòng quân tiểu phỉ đập tan sào huyệt của chúng, trong đám quân lính đều tranh nhau lấy của, riêng Cụ chỉ nhặt mấy quyển sách và rằng :”Ta hận vì lúc nhỏ thất học, nay được sách sẽ trao cho con là ước nguyện của ta vậy.”
Cách Cụ giữ mình ngay thẳng, giữ tâm nhân hậu, chuộng học hết lòng là như thế.
Ta theo đòi bút nghiên vừa mới hai năm thì tiên khảo ta qua đời.
Tiên tỷ ta là Quan viên mẫu Pham thị, húy là Lộc, là con gái trưởng Cụ bách tuế thọ ông Phạm phủ quân (tự là Kính Tính) ở thôn nhà . Bà kịp phụng dưỡng Cụ tằng tổ nhà ta là Cụ Thiêm tổng tri được hai năm, đối với con cháu rất hiền hòa dễ mến, sắm lễ thờ cúng hết sức thành kính và thanh khiết.Chung sống cùng tiên khảo ta hơn ba mươi năm, sinh được bốn trai ba gái (con trai trưởng là Thể, thứ hai là Nguyên,thứ ba là Dương, thứ tư là Mân;con gái trưởng là Khang, thứ hai là Cương,thứ ba là Chuy).
Chẳng may tiên khảo ta qua đời sớm, tiên tỷ ta phải sống dè sẻn tằn tiện để nuôi nấng các con cho đến lúc trưởng thành và đều trao cho sản nghiệp.
Ta lúc nhỏ thể chất hơi yếu, Bà cho ta đi học, tìm bạn hiền, mời thầy nghiêm, dẫu gia tư không giàu nhưng gà nếp dâng biếu chưa bao giờ không có, tiền lễ thầy học chưa bao giờ không hậu. Người dốc sức cho ta học để được nên người.
Ta được hưởng lương bổng gần 4 năm thì tiên tỷ ta lại qua đời! Kế đó đội ơn Vua được lựa chọn trao ấn quan vừa ba,bốn vòng thì vì đau mắt nên xin về nghỉ.Theo ân điển, phàm đã là quan giữ ấn trở lên thì cha mẹ đều được phong tặng, riêng ta do về nghỉ trước nên không được dự vào hàng đó.Than ôi! Bổng lộc ngàn chung, xót xa không đến kịp được nơi cửu tuyền; quan phong một trật, mong mỏi về cô đơn với ba luống cúc. Đến nay đã bảy mươi tuổi.Than ôi! Già mất rồi! Thương nhớ mẹ cha, dằng dặc lòng ta, nhớ đến công đức cù lao, sáng ra vẫn không ngủ được.Để tưởng nhớ hai người bèn thuật lại công đức xưa một đôi dòng cho đời đời muôn vàn con cháu mãi còn ghi nhớ .
Hoàng triều Tự Đức năm thứ 26, tháng Giêng,ngày lành (Tháng 2 năm 1873).
Thứ nam Vĩnh long Án sát sứ Dương kính thuật.